Tìm được nhau khó thế nào
by: Phong Du
Hà Nội mở màn cho một mùa hè bằng những ngày nóng bức, khắp nơi ngập ngụa trong cái nắng như muốn thiêu cháy người đi đường chỉ khi đến chiều thì cái nóng mới dịu bớt đi. Nếu đứng nhìn ra xa có thể thấy những làn khói bốc lên từ mặt đường khiến các vật thể bên kia trở nên méo mó như dưới mặt nước. Tiết trời nắng nóng là thế nhưng trên đoạn đường ở góc phố nhỏ này vẫn đông xe cộ qua lại, thải từng đợt khói xe lấn chiếm phần lớn khối không khí trong lành mà hàng cây xanh đã phải vất vả nhả ra. Phía góc phố, nơi có mấy cây xanh ủ rũ, khô héo vì khát nước đứng lặng lờ trên vỉa hè đang trực chờ một cơn mưa, những tán lá đã bị phủ một lớp bụi mỏng khiến hàng cây càng thêm thảm hại. Cách hàng cây không xa là một quán kem bốn mùa luôn tấp nập khách ra vào, chủ yếu là những cô cậu học sinh tan trường hoặc thỉnh thoảng là một vài người lớn dắt theo những đứa trẻ mặt hớn hở vì sắp được ăn thứ kem mát lạnh sau một ngày mệt mỏi với việc học ở trường. Đằng kia, xa hơn nữa là một nhà hàng lớn được thiết kế theo lối kiến trúc châu Âu hiện đại nằm hiên ngang giữa những tòa nhà to nhỏ bình thường khiến nhà hàng đó càng trở nên nổi bật nếu nhìn từ xa. Nhà hàng mang một cái tên rất đặc biệt “Paradise Restaurant” do một chàng trai Việt kiều làm chủ, nhìn quanh khu nhà hàng rộng lớn này có thể thấy công việc kinh doanh ở đây khá tốt.Từ phía lối ra vào được đóng kín bằng hai tấm cửa kính dày đặc trong suốt vừa được đẩy bởi một cô gái mặc bộ đầm đỏ nổi bật, mái tóc hạt dẻ hơi xoăn xõa ngang vai càng tôn lên một vẻ quý phái lạ thường. Cô gái bước hẳn vào bên trong, đứng quét mắt một lượt rồi nhẹ nhàng tiến về phía bàn trống, nơi cô đã đặt sẵn từ trước đó. Không khí trong này mát mẻ khác hẳn với cái nóng bức bên ngoài khiến con người ta cũng cảm giác dễ chịu, không gian ồn ào cũng được lấp đầy bằng một bản nhạc nhẹ nhàng của Yurima.Vài giây sau, một anh chàng bồi bàn trông còn khá trẻ cầm trên tay khay đựng ly nước lọc bước tới chỗ cô gái vừa vào. Anh đặt cốc nước xuống bàn, khẽ cúi đầu và hỏi bằng một giọng điệu nhã nhặn.“Thưa cô, cô có muốn chúng tôi dọn đồ lên chưa?”Cô gái dường như đang mê đắm trong bản nhạc Kiss the rain hoặc có thể cô đang trầm tư về một điều gì đó nên không nghe rõ câu hỏi của người bồi bàn. Không thấy vị khách kia trả lời, anh chàng bồi bàn khẽ hỏi lại:“Thưa cô…”Lần này, cô gái mới giật mình liếc nhìn anh bồi bàn đang đứng chờ đợi câu trả lời. Sau vài giây im lặng, cô gái mới đáp:“À! Chưa. Tôi còn đợi một người nữa.”“Vâng! Vậy nếu cần gì xin hãy gọi.”Anh bồi bàn khẽ gật đầu, môi hơi mỉm cười rồi quay người bước đến những chỗ bàn khác làm nhiệm vụ của mình. Cô gái mặc chiếc đầm đỏ ngồi đó chờ, thi thoảng lại đưa tay ngang người xem lại đồng hồ. Có thể người cô đang chờ sẽ đến muộn một chút, luôn là như vậy nên cô đã quen.Trời bắt đầu tối hẳn, bên ngoài người ta đã lên đèn, khu phố cũng thưa thớt người hơn lúc cao điểm nhưng tại một số nơi vẫn bị tắc đường. Điển hình là trên đoạn đường Huy đang đi lúc này, tình trạng ùn tắc kéo dài chắc cũng được hai mươi phút trôi qua. Mỗi giây mỗi phút Huy đều sốt ruột, bởi anh đang có một cuộc hẹn quan trọng. Cuộc hẹn này nhất định anh phải tới đúng giờ, mặc dù đã cố gắng hoàn thành công việc sớm hơn một chút để đến chỗ hẹn nhưng anh không ngờ lại gặp phải tình trạng này. Tiếng còi xung quanh chen nhau kêu inh ỏi khắp khu phố khiến cho Huy càng thấy nôn nao, nóng ruột hơn bao giờ hết. Một lát sau, anh quyết định gọi điện thoại. Cầm chiếc smart phone đời mới trên tay, Huy dùng ngón trỏ lướt trên danh bạ tìm đến số điện thoại được lưu dưới tên “Vợ yêu”. Anh nhấn nút gọi. Chuông điện thoại vang lên bằng một đoạn nhạc chờ có tên gì đó anh không nhớ. Sau vài giây đổ chuông, đầu dây bên kia có tiếng đáp trả:“A lô!”“Ngân à, anh xin lỗi. Bâygiờ đang bị tắc đường, anh sẽ đến muộn một chút.”“Vâng! Không sao đâu. Em sẽ chờ vì…”Đầu dây bên kia chợt im lặng, sau đó là tiếng tút tút kéo dài. Có lẽ Ngân định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Khi ấy, Huy chợt thấy nhói đau trong tim. Anh lặng im hồi lâu, anh đã không muốn nghĩ tới điều đó, anh đã cố giả vờ nghĩ đây chỉ là một bữa cơm bình thường như bao bữa cơm của các cặp vợ chồng khác nhưng khi nghe câu nói ngập ngừng trong điện thoại của Ngân, anh cảm thấy mình thật có lỗi. Tiếng còi phía sau lại vang lên, Huy giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ trong lòng, anh nhấn ga nhích lên một đoạn. Cứ thế, mãi sau đoạn đường được cảnh sát giao thông chỉ đạo thông đường, Huy mới có thể tới nơi hẹn nhưng anh đã trễ mất bốn mươi lăm phút.…Hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng sang trọng, dưới ánh nến lung linh và bản nhạc violin ngọt ngào thật lãng mạn. Huy thấy Ngân hôm nay thật đẹp, cô mặc chiếc đầm đỏ anh đã tặng ngày sinh nhật cô vào hai tháng trước, mái tóc đen tuyền hiền hòa giờ đây đã biến thành màu hạt dẻ loăn xoăn ngang vai. Ngân thật khác, so với lần đầu họ gặp mặt. Cô khác không chỉ vẻ bề ngoài mà còn cả cảm giác của anh, có lẽ Ngân đang hận anh rất nhiều. Anh có người khác rồi, đó cũng chính là lý do họ chia tay sau bao ngày tháng lừa dối nhau. Huy là người đã phản bội trước nên anh luôn cảm giác tội lỗi mỗi khi gặp cô, anh không dám đối diện với con người ấy nhưng lần này thì khác. Hôm nay là bữa cơm cuối cùng của họ, một bữa cơm chia tay theo lời yêu cầu của Ngân.Ngân nhìn vào gương mặt nhợt nhạt và có phần xanh xao của Huy, cô tự hỏi anh ta đang dằn vặt bản thân đấy ư? Hay anh ta đang cảm thấy tội lỗi? Cô khẽ nhếch mép cười chua chát. Anh cảm thấy có lỗi thật ư hay chỉ là đang tội nghiệp tôi? Rồi Ngân lại tự hỏi trong lòng rằng: Người đàn ông này có phải là người đã từng yêu cô nhiều hơn bản thân mình không? Người đàn ông này có phải đã hứa sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời không? Không! Không phải đâu, Huy của ngày xưa và bây giờ đã khác. Tình cảm của anh dành cho cô đã phai nhòa thật rồi, vậy thì cô còn biết làm gì hơn là buông tay. Cô cũng từng níu kéo, cũng từng làm mọi cách để anh quay về bên mình nhưng rốt cuộc đều vô ích, anh không còn yêucô nữa. Vậy là Ngân buông tay, bữa cơm tối nay như một dấu chấm hết cho mối quan hệ của cả hai, ngày mai họ sẽ thành người dưng.Bữa tối chia tay của hai người diễn ra trong câm lặng, họ ngồi cùng nhau trong một chiếc bàn, dưới một mái nhà nhưng mỗi người lại theo đuổi những suy nghĩ khác nhau khiến họ trở nên thật xa lạ. Thi thoảng họ nhìn nhau trong giây lát nhưng không ai nói câu gì, chỉ im lặng thế thôi cho đến khi kết thúc bữa ăn. Ngân mở chiếc túi da màu đen bóng loáng mà cô đã mua từ cách đây một tuần, rút từ trong đó ra một túi giấy đựng hồ sơ màu sữa, đưa cho người đối diện và nói:“Em đã ký vào rồi.”Đó là tất cả mục đích của bữa ăn tối nay, Huy lặng người đi vài giây. Anh biết trong đó là gì, là thứ mà anh đã từng muốn cô ký vào nhưng bây giờ khi đã nhận được chữ ký đó, Huy lại cảm thấy bứt rứt trong lòng. Anh không ngờ ngày này lại đến nhanh thế, anh không ngờ cô lại dễ dàng ký vào tờ đơn ly hôn đến thế. Vậy càng tốt, Ngân sẽ được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này nhanh chóng rồi cô sẽ có cuộc sống riêng không có anh, rồi cô sẽ lại có một hạnh phúc không phải anh. “Ngày mai anh có thể rành chút thời gian không?” Ngân chợt lên tiếng hỏi.“À! Được.”“Vậy mai 8 giờ hẹn nhau trước cổng tòa nhé.”Huy bất giác ngước nhìn Ngân khi nghe câu nói ấy, sắc mặt cô không có chút thay đổi gì. Ngân là một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ, anh biết, nhưng sâu trong thâm tâm cô lại hoàn toàn ngược lại. Dù cố che giấu đi điều ấy, Huy vẫn nhận ra ánh mắt đang nhìn mình mang một vẻ luyến tiếc và căm hận đan xen nhau. Cô đâu biết Huy cũng đau lòng,nhưng anh không thể làm gì hơn. Có lẽ chia tay với cô là một điều đúng đắn trước khi anh ra đi.“Được.” Câu trả lời lần này của anh dứt khoát như một dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân tan vỡ, từ đây có thể họ sẽ trở thành người xa lạ. Mỗi người sẽ bước đi trên con đường riêng của chính mình và hy vọng sẽ không còn gặp lại nhau, gây tổn thương cho nhau lần nữa.…Ngày hôm sau đúng như những gì đã hẹn từ tối qua, Huy đến trước cổng tòa đợi. Lát sau cũng thấy bóng dáng hao gầy của Ngân bước xuống từ chiếc taxi ngả vàng ố. Ngân thấy Huy đã đứng trước cổng chờ từ bao giờ, có lẽ cũng chưa lâu. Mọi lần trong mỗi cuộc hẹn của hai người, cô luôn là người chờ đợi anh. Vậy mà lần này người chờ đợi lại không phải là cô, lẽ nào Huy thật sự muốn chấm dứt với cô nhiều đến nỗi anh ta không muốn bỏ lỡ một thời khắc nào cả ư? Ngân chợt thầm cười mỉa mình, đến giờ phút này cô còn hy vọng gì ở người đàn ông đó chứ. “Em đến rồi?” Huy hỏi Ngân như một lời xã giao bình thường.“Chúng ta vào thôi.”Huy khẽ gật đầu. Họ cùng sánh bước bên nhau bước qua chiếc cổng sắt rộng lớn để vào tòa nhà màu vàng được xây theo lối kiến trúc hiện đại, nơi này là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc của các cặp đôi trong thành phố. Tòa xem xét và giải quyết nhanh chóng đơn ly hôn của họ. Cuộc hôn nhân này, rốt cục đã tới hồi kết thúc. Có điều, cả Huy và Ngân đều không ngờ nó lại kết thúc chóng vánh như thế. Nhớ lại cách đây hai năm, họ đã cùng nhau bước vào chính nơi này để làm đơn xin kết hôn, họ đã hạnh phúc biết bao, họ đã từng mường tượng ra cuộc sống của hai vợ chồng sau này sẽ tốt đẹp nhiều như thế nào. Vậy mà thời gian hai năm trôi qua đã có nhiều điều thay đổi để giờ đây, họ lại đến nơi này để chấm dứt mối quan hệ tưởng chừng như không bao giờ tan vỡ này.Họ bước ra khỏi cổng, Huy chợt dừng lại. Anh nhìn vào sâu trong đôi mắt đen tuyền loang loáng nước của người vợ cũ, trong lòng thấy rối bời và trĩu nặng. Có thể ngay lúc này Ngân sẽ cảm thấy rất đau đớn nhưng nỗi đau ấy sẽ dần bị thời gian vùi lấp để cô có thể bước tiếp trên con đường của mình mà không có anh. Như thế còn đỡ hơn nếu cô biết được sự thật. “Anh…” Huy ngập ngừng,trong cuống họng giống như có thứ gì đó đắng ngắt chẹn lại. Giây sau anh mới thốt ra được những lời muốn nói. “Anh xin lỗi.”
...