Nó bỏ hắn ra. Quay sang chỗ tiếng súng đó phát ra. Tên trùm buôn bán người đã bị một phát nagy đầu. Máu nhuộm cả bãi đất bên đó. Đồng bọn ông ta hốt hoảng, định bỏ chạy thì cảnh sát xông ra. Là JD, hắn đã bắn. Hắn sang bên đó từ khi nào nhỉ? Nó xoay sang thì Phong không còn ở đó nữa. Nó cứ dáo dát tìm xung quanh nhưng vô ích.
Nụ hôn lúc nãy, vẫn còn đọng trên môi Phong. Tim anh thắt lại, có gì nghẹn lại trong cổ họng. Anh ngồi thụp xuống. Đau đầu quá, sao không nhớ được gì cả. Chỉ còn một con số không tròn trĩnh.
Trên xe, nó buồn hẳn ra, không rôm rả với JD như trước. Nó đã làm gì sai sao? Sao Phong tự nhiên biến mất. Nhớ lại đôi mắt của Phong kho nhìn nó, nó hụt hẫng, rồi tự nhiên, nước mắt tràn ra. Hắn cũng hết sức bất ngờ. Nó cứ khóc rồi nấc lên. Hắn không biết làm thế nào cả. Bỗng, nó ngất xuống vai hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm
- Phong… tui… nhớ… ông…
Trong đầu hắn bây giờ như một mớ bồng bông. Nó đang nằm trong vòng tay hắn, tại sao cứ nhớ đến tên đó? Tại sao chứ?
Hắn ẵm nó xuống xe. Khuôn mặt đầy sát khí. Hắn đạp mạnh cửa, để nó lên giường. Hắn ngồi xuống vò đầu, bứt tóc… Một chuỗi rối bời xen lẫn trong hắn.
“ Tên chết tiệt đó, hắn làm gì mà Ngọc lại yêu hắn chứ? Mình không tốt hơn hắn sao? Từ trước giờ mình luôn nhường nhiều thứ cho hắn, nhưng bây giờ thì không, mình nhất định phải có được Ngọc”
Nghĩ rồi hắn quay sang nó…
Đặt một nụ hôn lên môi nó… nóng bỏng, cuồng nhiệt, hắn muốn nó thuộc về hắn. Nhưng tại sao chứ. Không, nhất định không, nó là của hắn, chỉ của hắn thôi.
Đang lim dim thì nó thấy hơi nóng, mở mắt dậy thì nó thấy mình trong tình cảnh kì cục. Hai tay bị hắn nắm chặt, môi thì cuốn theo từng cử động của môi hắn. Nó giật mình, đạp phăng hắn ra. Một giọt nước mắt lăng dài.
- Anh nghĩ mình đang làm gì chứ? Anh biết tôi yêu Phong mà.
Hắn không nói gì, tiến sát lại gần nó hơn, khuôn mặt đầy sát khí.
- Anh, anh tính làm gì?
Sát hơn, hắn tiến lại gần hơn nữa… hắn cưỡng hôn nó. Nó không thể phản kháng gì, tay nó đã bị nắm chặt, chân cũng bị khóa. Giờ nó đang trong tình thế bị động.
Hắn bắt đầu mạnh mẽ hơn, hắn cũng không biết mình đang làm gì.
Nó khóc, khóc nhưng chẳng ai nghe…
Bỗng, có tiếng cửa sổ vỡ… Cả lớp cũng từ ngoài xông vào…
Hắn nhìn như trời trồng, từ từ bỏ nó ra. Hà chạy lại bên nó
- Đừng khóc nữa mà.
Sau đó, hắn ăn mấy bạt tay của Linh
- Tên chết tiệt, Ngọc đã làm gì chứ?
Cả đám con trai cũng xông vào
- Mày làm vậy mà coi được hả JD.
- Mày quá lắm.
…
Hắn nhìn qua nó, nó vẫn khóc, nó ôm chầm lấy Hà và đám con gái mà khóc. Hắn tiến lại.
- Tôi xin lỗi.
Nó như thức tỉnh. Nó đứng dậy, tát cho hắn một bạt tay, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra
- Anh nghĩ tôi là ai chứ? Một tiếng xin lỗi của anh là xong à?
Nó đánh tới tấp vào ngực hắn. Mỗi cú đánh, hắn cảm nhận được những gì hắn làm với nó. Tuy nó không mạnh nhưng xuyên thấu tim can anh. Tụi bạn cũng không nói gì, chỉ biết nhìn nó mà thấy xót. Người yêu bỏ đi, vậy mà bây giờ lại gặp tình cảnh như thế này. Hắn ôm nó vào lòng.
- Không, anh không xem em như món đồ chơi hay bất cứ gì cả, anh yêu em.
Ba tiếng “ anh yêu em” như xé toan tất cả. Nó ngạc nhiên, cả bọn cũng ngạc nhiên.
Bỗng, cánh cửa bị bật tung một lần nữa… là… là Phong?
Nó không tin vào mắt mình nữa. Nó đẩy hắn ra, nhưng hắn mạnh quá, hắn ghì chặt vai nó, xoay sang Phong, khẽ nhếch miệng. Phong không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn vào nó. Nhưng nó khác làm sao ấy.
- Phong, mày về hồi nào? Sao mày đi mà không nói con Ngọc tiếng nào làm nó lo quá chừng.
Phong khẽ nhếch miệng
- Chẳng phải cô ta đã có tên đó rồi sao?
- Không… không phải…
Nó cố nói với Phong nhưng bị hắn cướp lời ngay sau đó.
- Tao là anh mày đó, ăn nói cho cẩn thận.
Nó và cả lớp đều bất ngờ. Sao chứ? Phong và JD là… anh em sao.
Về Phong, anh cũng đã có nghe chủ tịch nói, Phong có một anh trai tên Ken, tên thường gọi là JD, hắn ta cũng là một sát thủ nhưng lại làm việc cho S.M. Sau khi mẹ mất, hắn đi bụi và được một gia đình nhận nuôi.
- Tôi không cần phải nói chuyện lịch sự với anh. Điều tôi muốn là con nhỏ đó.
Nói xong, hắn rút súng và chĩa thẳng vào nó.
Không, đây không phải là Phong mà nó biết. Nước mắt nó bỗng giàn giụa.
- Cô đừng giả nai nữa. Cô đã lợi dụng tôi để có được tên này chứ gì?
- Không…
Nó cố gắng hết sức thoát khỏi vòng tay của hắn. Chạy lại chỗ Phong, nó ôm hắn. Nó muốn những lời nói vừa rồi chỉ là những lời nói đùa thôi, nó lại được trong vòng tay của Phong một lần nữa, nó muốn hình ảnh nụ cười của Phong xuất hiện lần nữa…
Nhưng tất cả chỉ là mơ mà thôi, hắn hất mạnh nó ra
- Đừng nói dối nữa. Chẳng phải cô đã làm tôi mất trí nhớ rồi hay sao? May cho tôi là đã được chủ tịch F.M giúp đỡ, nếu ông ấy không nói cho tôi chắc cả đời này tôi cũng không biết chính cô là người đã làm tôi ra nông nỗi thế này?
Nó thật sự ngạc nhiên, mất trí nhớ sao? F.M sao?
Nam tiến tới, đẩy mạnh Phong
- Mày là sát thủ của F.M sao?
- Phải.
Hắn nói mà không cần suy nghĩ, nhếch môi. Quân đi lại, cho hắn một quả đấm.
- Mày nghĩ như thế nào mà mày làm vậy? Mày tin lời F.M sao?
- Chính lũ S.M tụi bây… đã giết chết mẹ tao.
Mọi người trong căn phòng này như không còn tin vào tai mình nữa. Không thể nào có chuyện đó được.
- Mày bị mất trí nhớ thì sao mày biết đó là thật hay không?
Quân cố gắng thuyết phục. Nó lại khóc
- Cho dù ông có là sát thủ của F.M đi nữa… tui luôn yêu ông…
Nó đi lại gần hắn, hôn lên đôi môi của hắn, rồi cầm súng hắn đang cầm đưa lên trán
- Ông bắn đi.
JD chạy lại ôm nó, gục xuống
- Em sao vậy? tại sao em phải chết vì hắn chứ?
Tất cả mọi người chìm trong im lặng. Phong ngồi gục xuống. Nước mắt bỗng giàn giụa.
- Cô đã làm cái quái gì thế này, sao tim tôi lại đau thế chứ?
Hắn ôm đầu đầy đau đớn. Tim nó như thắt lại, nó chạy tới chỗ hắn. Bỏ lại sau lưng đôi mắt tuyệt vọng của JD. Nó ôm chầm lấy hắn.
- Ông không cần phải suy nghĩ gì cả. Ông chỉ cần biết, người duy nhất tui yêu là ông.
Nó nhìn hắn bằng đôi mắt trìu mến. Hai đôi môi dính chặt vào nhau. Nó có thể cảm nhận được sự ấm áp thân thuộc này.
Một lúc sau thì Phong và nó cùng ngất. Còn JD, sau lúc hắn nhìn thấy nó và Phong đã phóng xe đi đâu mất. Cả hai đứa được tụi nó đưa vào bệnh viện.
- Bác sĩ, hai bạn của tụi cháu sao rồi?
Ông bác sĩ từ từ đẩy gọng kính lên. Nhìn sơ một lược cả đám.
- Bạn của các cháu không sao. Nhưng có điều, cậu con trai đó…
Không để ông bác sĩ nói hết câu, tụi nó chen vô
- Phong bị sao ạ?
- Chấn thương não hả bác sĩ?
- Hay thần kinh có vấn đề?
Quân khẽ “ suỵt” ra hiệu cho tụi nó im lặng.
- Đây là bệnh viện, tụi bây im lặng đi. Dạ, bạn của tụi cháu bị sao a?
- Ừm… sức khỏe cậu ấy thì không sao nhưng… cậu ta đã từng đi xóa trí nhớ à?
Cả lớp như trời trồng. Thế mà tụi nó tưởng hắn bị thương nên mất trí nhớ. Không ngờ…
- Có cách nào để làm cậu ta nhớ lại không?
- Theo tôi biết thì cậu ta có thể nhớ lại, nhưng chắc phải nhờ các cháu.
Tụi nó đứng ngẫm một hồi rồi chào bác sĩ.
- Tại sao Phong lại đi xóa trí nhớ nhỉ?
- No idea.
- Me too.
Hà gõ đầu tụi nó cái cốc
- Người gì mà ngốc thấy sợ. Tụi bây không thấy kì sao? Sao chủ tịch F.M lại nói với Phong là Ngọc lợi dụng rồi làm hại cậu ta chứ?
Bây giờ mọi người mới trầm trồ khen Hà giỏi. Hoàng tiếp lời.
- Tao nghĩ ổng có liên quan đến việc Phong biến mất và trí nhớ của Phong bị xóa.
Cả đám gật đầu rồi cười nham. Lại thêm một kế hoạch sắp diễn ra…Bệnh viện
Phong giật mình tỉnh dậy? Ở đâu thế nhỉ? Bệnh viện à?
Hắn nhìn bao quát xung quanh rồi lại cố gắng nhớ những chuyện đã xảy ra.
Bất giác, hắn đưa tay lên môi mình. Cảm giác ấy vẫn còn ở đây. Vị ngọt vẫn còn đọng laị trên đôi môi này.
- Phong à… đừng đi mà…
Nó vô thức gọi. Hắn tiến lại gần nó.
Phong muốn giết chết người con gái này, nhưng sao… khó quá. Anh có cảm giác gì đó rất lạ. Không, không thể phản bội tổ chức. Nghĩ rồi anh khoác chiếc áo khoác lên và đi khỏi bệnh viện.
Sau đó, nó cũng tỉnh dậy, giật mình, Phong không còn ở đây nữa.
Nó rút cây kim truyền nước biển ra, lật đật tìm kiếm. Nước mắt nó bắt đầu tuông ra, nó sợ hắn sẽ biến mất như trong giấc mơ của nó vậy
Cả bọn nghe tiếng khóc của nó thì chạy vào. Cả đám cũng không dám nhìn cảnh tượng đau khổ của nó lúc này. Có vài đứa con gái cũng khóc thút thít. Linh tiến lại và ôm lấy nó. Nó bấu vào tay Linh mà nấc lên
- Phong à, tui đã làm gì sai sao? Tại sao ông lại đi chứ…
Nó cứ thế mà khóc cho đến lúc ngất đi. Cả đám đôi mắt căm phẫn, quyết định hành động.
Biệt thự chủ tịch F.M…
Một đám khoảng năm đứa rón rén lại gần ngôi nhà. Nhìn tụi nó cứ như đi ăn trộm, từ đầu tới đuôi đen tuốt. Tụi nó thì thào
- Có mật khẩu bây ơi.
- Mày gọi con Hà đi, nó giỏi ba vụ này lắm.
- Ừm, mà sẵn tiện mày nói nó “ sent” cái bản đồ nhà qua luôn.
- Ba cái vụ “ hắc” tài liệu này kiu thằng Hoàng á.
Nói rồi Quân lôi chiếc điện thoại ra nhắn nhắn gì đó. Rồi cả bọn ngồi đợi. Một lúc sau, một người có dáng vẻ y chang tụi nó đi
tới
- A, thằng Hoàng với con Hà tới rồi kìa.
Nam khẽ lên tiếng mừng rỡ.
- Hai bây làm gì mà lâu quá vậy?
Lâm tức tối đánh hai đứa một cái rõ đau. Hà cười hiền
- Từ từ, tụi tao còn chuẩn bị nữa chứ.
- Tụi tao luôn hen…
Nam lên tiếng khiến hai đứa đỏ mặt. Quân nhăn
- Thôi nhanh đi, bị phát hiện bây giờ.
- Ừm.
Nói rồi hà rút ra cái máy, mở thiết bị gắn mật khẩu nhà ra, cắm vào một cái laptop. Hà di chuyển ngón tay nhanh đến nổi Linh không kịp thấy gì nữa.
Trong lúc đó, Hoàng mở tấm bản đồ ra
- Nhà có hai tầng và một tầng hầm. Tầng hầm là nơi quan sát. Có hai lối vào, là nhà chính và lối đi dưới lòng đất. Phòng trên cùng là phòng của chủ tịch F.M.
Lâm ngẫm ngẫm một hồi rồi gật đầu.
- Chúng ta sẽ vào tầng hầm bằng lối dưới lòng đất. Sẽ có hai người đi vào bằng cửa trước để gây sự chú ý. Ba người còn lại sau khi dột nhập và phá hệ thống an ninh thì đi yểm trợ cho hai người kia. Mọi người còn lại chuẩn bị sẵn sáng vì tụi tui có thể gặp nạn bất cứ lúc nào. Sau đó thì lên phòng ông ta
- Ừm. Cứ như vậy đi. Hà và Linh, hai bây đi cửa trước. Tao, Nam và Lâm đi vào bằng cửa còn lại. Còn Hoàng, mày về kêu tụi nó sẵn sàng. Có gì tao ra hiệu cho.
Quân chỉ đạo mọi người làm theo. Cả đám gật đầu rồi bắt đầu hành động.
Căn nhà tối mịt với những bức ảnh đáng sợ. Nhìn vào mà Linh cứ thót tim
- Đây có phải nhà không mày? Thấy ghê quá à.
- Mày bình tĩnh đi.
Cho dù hà trấn an Linh nhưng chính nhỏ cũng đang run lên bần bật. Nhà thì to mà không mở một cái bóng đèn nữa là sao? Thực hiện chính sách tiết kiệm dữ.
Hai đứa lần mò mà đi tiếp.
Trong lúc đó, tụi con trai đang loay hoay dưới hầm
- Chuột kìa tụi bây.
Long chỉ chỉ vào con chuột rồi ngồi cười.
- Mày điên hả? Cần tao

Phone: 01657595739 