Nó vội bước đi. Ông chủ tịch chỉ biết lắc đầu. Ông lấy điện thoại ra, nhấn số gọi:
- À, Ken đấy à? Bác có chyện muốn nói…
Ở nhà nó, nó đã nhận được chỉ thị là phải hành động ngay. Nó mặc chiếc áo sơ mi trắng kín cổ, quần jeans thường và không trang điểm. Đặc biệt nó mang thêm cặp kính to đùng cho ra vẻ thư sinh và dễ dụ. Nó đi tới bar Queen. Lảng vãng gần đó tận hai tiếng mà vẫn không thấy tên đó đâu. Bây giờ, hai tay nó mỏi lừ và phải ôm thêm mấy quyển sách. Nó chợt nghĩ đến hắn và chuyện ban sáng. Câu nói của hắn cứ vang lên trong đầu nó. Nó khẽ mỉm cười. Bỗng một tên đi tới
- Chào cô em, đi một mình à? muốn đi với anh không?
Nó ngước lên. Tên đó có mái tóc hun đỏ, mặc áo thun đen có hình đầu lâu cùng quần jeans bạc màu. Và đặc biệt, hắn có hình xăm trên cổ.
- Ông là JD?
Tên đó cũng khá ngạc nhiên, nhưng sau đó cười.
- Thì ra là người S.M. Nhưng trông cậu có vẻ hơi ngố thì phải.
JD nói rồi đưa tay xoay mặt nó qua lại. Nó hất tay hắn ra khỏi mặt mình.
- Haizz, không ngờ, trong S.M có loại người thế này.
- Thì sao nào? Đâu có làm mất miếng da nào của mấy người đâu.
Hắn cười khinh khỉnh, nó tức tối, nhăn mặt. Hắn cúi người xuống gần tai nó.
- Mặt bà… giống khỉ thiệt đó.
Nó trợn mắt, tức đến nỗi mặt đỏ cả lên. Mọi người đi xung quanh tưởng hắn mới hôn nó nên nó đỏ mặt ngại ngùng. Và có một tên đang quan sát hai đứa cũng cười mãn nguyện.
Hắn bỗng nắm lấy tay nó, cười. Nó giật mình
- Làm gì vậy? Buông ra coi.
- Ừa thì buông nếu bà muốn bị phát hiện. Tên đó đang quan sát.
Nó biết đang trong tình cảnh làm việc, cuối cùng cũng không làm gì được hắn. Đúng là tên này ăn gan trời, trong lịch sử của nó chưa từng có hai từ thất bại nhưng hôm nay, nó đã bị gã tên JD này hạ đo ván.
Hắn đưa nó tới một chung cư gần đó. Nơi này khá tiện nghi vì cũng thuộc loại dành cho giới thượng lưu. Hai đứa bước vào căn nhà nhỏ trong khu chung cư. Tuy nhà nhỏ nhưng điều đầu tiên khiến người ta ấn tượng là sự sạch sẽ của ngôi nhà này, phòng chỉ vỏn vẹn hai băng ghế sofa, và một chiếc ti vi. Trên băng ghế đó, một người đàn ông khoảng 34 tuổi, mặt loang lỗ những vết sẹo, thân hình rất ốm và đang nhâm nhi ly rượu. JD cúi chào hắn nhưng tay vẫn nắm chặt tay nó
- Anh, đây là “ bạn gái mới” của em.
Ông ta ngước lên nhìn nó. Ánh mắt rất hung tàn. Nó cúi đầu theo hắn.
- Được rồi, đi đi.
Nói rồi hắn kéo tay nó vào một phòng trống, đưa nó máy nghe lén và dặn nó phải im lặng. Hắn ra ngoài.
- Anh thấy sao?
- Nhìn con bé cũng được. Làm cho đẹp đó. Mai tụi mình giao hàng.
Hắn gật đầu. Định quay về phòng thì chợt nhớ
- À, sáng nay có người bám đuôi em, nhưng anh yên tâm, em đã cắt cái đuôi đó rồi.
Macus đập bàn, gằn lên từng chữ
- Tụi S.M chết tiệt, đã bao năm rồi mà vẫn không chịu tha… thôi chú em vào đi, không thôi nó nghi ngờ.
Hắn trở lại phòng, nó nằm ở đó nhưng không ngủ. Mấy cuốn sách của JD bị nó lôi ra đọc. Hắn tiến lại gần nó, cởi bỏ những nút áo đầu. Nó hoảng:
- Ông, ông định làm gì vậy?
Hắn tiến lại gần hơn, thì thào vào tai nó
- Bà không nghe hắn nói gì sao? Tui phải giải quyết cho đẹp.
Nó đỏ mặt, lấy tay ôm mình lại. Hắn sau một hồi kiềm chế, cười nghiêng ngả. May thay đây là phòng cách âm nên tên đó không nghe thấy.
- Haha… con khỉ như bà thì ai thèm đụng tới chứ.
Hắn giật phăng cái mềnh thẩy xuống đất
- Nè khỉ, xuống đất ngủ đi.
Hắn đạp nó xuống một cái không thương tiếc. Người gì mà không biết thương hoa, tiếc ngọc gì hết. Bỗng nhiên nó nghĩ đến Phong “ Người gì mà bắt ghét, chả bủ cho Phong của ta. Mà không biết Phong đang làm gì ta?”
Nó rút điện thoại ra
“ Số máy quý khách vừa gọi…”
Nỗi lo lắng bỗng tràn trong nó. Phong làm sao thế? Không biết có gặp chuyện gì không?
Sáng hôm sau…
Nó cảm thấy bị đau nhức kinh khủng. Nhưng không thể nào cử động tay chân được. Nó tỉnh dậy thì mới biết, tay chân mình đã bị trói chặt. Rồi dần hai cái bóng xuất hiện. Nó vẫn nghe rõ từng lời hai tên đó nói.
- Tên đó sắp đến rồi. Chú mày có chắc là không có ai bám đuôi không?
- Vâng ạ. Em đã kiểm tra kĩ lắm rồi ạ
- Tốt. Đây là đợt hàng đầu tiên của chú mày, nên làm cho cẩn thận.
Hắn cúi đầu cung kính. Nó đang quằn quại, không biết như thế nào. “ Tên chết tiệt, trói người ta mà không chịu nói. Giờ làm sao đây? Ủa, trong tay mình có cái gì…?!”
Một mảnh sắt. Nó tận dụng thời gian, dùng mảnh sắt cắt dứt sợi dây. Được một nữa thì có một giọng nam khác
- Hàng?
- Đây.
Nói rồi, nó thấy một người đàn ông xuất hiện, Dáng vẻ cao, đeo đôi kính mát màu đen, tay cầm diếu thuốc là, trên thắt lưng của hắn có một cây súng.
- Bao nhiêu?
- Hai trăm USD.
Tên đó đưa một cái cặp cho Macus, rồi bất ngờ, tên khách rút súng ra. Là huy hiệu S.M ở trên súng. Ông ta vội vụt chạy thì bị JD chặn lại. Ánh mắt hắn kinh hoàng, không tin vào sự việc diễn ra trước mắt.
- Mày, mày phản bội tao.
- Xin lỗi, nhiệm vụ thôi.
Hai người đứng im, Macus rút khẩu súng ra, nhưng hắn đã nhanh hơn, bắn một phát, tiếc thay, không trúng. Macus thừa dịp, bắn cho hắn một phát vào chân, Rồi quay sang bắn tên giả làm khách hàng một phát ngay bụng làm ông ta không kịp trở tay. Macus tiến tới chỗ hắn. Dậm mạnh vào bụng hắn.
- Mày, phản bội tao thì không có đường sống đâu.
Ông ấy chĩa thẳng súng vào đầu hắn. Hắn nhắm tít mắt. Không còn cách thoát, cây súng ở xa kia rồi, hắn cũng đang bị thương. Thế là hết.
Đoàng…
Một phát súng vang lên…
Sao thế này? Hắn vẫn còn sống? Còn Macus…?!
Ông ta khụy xuống, Máu bắt đầu chảy khắp, nhỏ từng giọt trên người hắn. Macus bị trúng một phát ngay đầu. Chết không nhắm mắt.
Ai? Là ai chứ?
JD dáo dát nhìn xung quanh, là nó, nó đứng sau ông ta, ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo. Nó còn ở đó, chiếc áo sơ mi trắng biến thành màu đỏ tươi của máu. Khẩu súng rơi xuống đất. Nó ngất đi. Nó đã bị trúng phát đạn của JD lúc hắn bắn hụt.
Chẳng mấy chốc sau, cảnh sát cùng S.M ập tới. Nó, hắn và người kia được đưa vào bệnh viện để hồi sức.
Hai tuần sau…
- Chán thật, không biết thằng Phong đi đâu mà không thấy đi học.
Nó lo sốt gió lên vì đã nhiều ngày, Phong không đến lớp. Chuyện gì đã xảy ra khi nó rời đi chứ? Mọi người không ai biết, điện thoại hắn cũng không bắt máy. Thật ra hắn đã đi đâu?
Cô Vân bước vào. Lâu quá mới gặp cô, cô trông xinh hẳn ra. Cô vừa kết hôn nên nghỉ để đi hưởng tuần trăng mật. Còn tuần trước thì nó vẫn còn ở viện.
- Chào các em, mấy tuần cô vắng có quậy phá gì không đấy?
Cả lớp cười hì hì với cô. Cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm
- À, cô vừa nhận được thông báo là bạn Phong đã chuyển đi nơi khác rồi.
Nghe tới đây, nó không còn tin vào tai của mình nữa. Phong đi rồi sao? Sao không nói cho nó biết? Mà Phong đi đâu? Nó muốn tự nhủ là đó không phải sự thật nhưng…
- Cô biết các em rất buồn nhưng, Chúng ta sẽ có một bạn mới. Em vào đi!
Cánh cửa bước mở ra, cả lớp nín bặt. Một cậu con trai bước vào, tóc đỏ hun, quần áo không hề nghiêm chỉnh, tai đeo khuyên và đặc biệt nhất là hình xăm trên cổ.
- Á… Tên điên kia… mi làm gì ở đây?
Nó đập bàn đứng dậy, không tin vào mắt mình nữa, JD, là hắn. Hắn lúc đầu cũng rất ngạc nhiên vì không nhận ra nó. Nếu lần trước, nó là một con mọt sách chính hiệu thì lần này nó khác một trời một vực. Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to và đen láy. Tuy nó đang trong bộ đồ học sinh nhưng rất cá tính. Hắn ngơ ngác một hồi rồi cười với nó
- Khà khà… không ngờ gặp khỉ ở đây. Mai mốt có gì thất lễ mong khỉ cô nương kia niệm tình tha thứ.
Cả lớp được một phen bể bụng vì giọng điệu của hắn. Nó thì tức vì bị tên chọc mà không thể cãi lại. Một phần to lớn khác là… Phong đang ở đâu?
Tại nhà nó…
Một loạt hình ảnh hiện ra trước mắt nó, công viên, băng ghế, hàng cây và có một người phụ nữ thật đẹp dắt theo một đứa con nhỏ, trông bà rất hiền từ. Nó muốn ngắm nhìn hình ảnh này mãi thì…
Đoàng…
Người phụ nữ ngã xuống, máu văng khắp nơi trên người cậu bé kia.
- Tôi bắn nhầm rồi.
Chỉ một câu của ông ta khiến nó phải bàng hoàng, nó biết ông ta là một sát thủ nhưng không thể nào bắn nhầm được. Nó nhìn người đàn ông đó và cây súng trên tay ông ta, không hề run sợ hay hoảng hốt cả. Trên cây súng đó có chữ… F.M?!
Từ cái ngày đó, nó quyết định trở thành một sát thủ và giải quyết tất cả những sát thủ như vậy. Sát thủ là người thi hánh công lý khi pháp luật không trừng trị được. Nên không thể chấp nhận việc giết nhầm bất kì ai.
Nó choàng tỉnh giấc. Nắng đã bắt đầu lên cao, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt của nó. Nó nheo mắt vì chưa kịp quen với ánh sáng.
Hôm nay là chủ nhật nên nó hơi thảnh thơi. Nếu Phong còn ở đây thì hay biết mấy. Mà nhắc tới tên Phong, nó lại tức tối lên. Người yêu của nhau mà đi đâu không báo nó một tiếng. Nhưng càng nói, nó lại càng nhớ đến Phong. Rốt cuộc, Phong đã đi đâu?
- Con ơi! Xuống đây mẹ nói chuyện chút.
Tiếng mẹ nó gọi kéo nó trở về với thực tại. Nó vội thay đồ rồi đi xuống.
Tới cầu thang thì nghe mẹ nó nói chuyện vui vẻ với một người. Tiến tới gần thì…
- Á, tên điên…
JD quay đầu lại nơi âm thanh đó phát ra. Hắn cười.
- Chào khỉ, mới sáng sớm làm gì la làng dữ vậy?
- Mi… mi đang làm gì ở đây?
Hắn cười khinh khỉnh, mẹ nó lườm nó một cái, lấy giọng.
- Con nói chuyện với anh phải lễ phép chứ.
- Tên đó bằng tuổi con mà mẹ.
Mẹ nó nhăn mặt.
- Con nói gì vậy? Đây là anh Ken. Người con sẽ cưới đó.
Nó như không tin vào tai mình nữa. JD là Ken, Ken là JD? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Tại anh phải đi làm nhiệm vụ nên vào trễ một năm. Con đừng có nói chuyện với anh như vậy
Trời ơi mẹ ơi là mẹ, sao không binh con mà binh người ngoài vậy nè?
Nó than trời trong lòng. Hắn bỗng đứng dậy. Hôm nay nhìn hắn khác hơn với khi đi học: áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo kaki đen, quần bò đen,tai đeo khuyên hình chữ Y. Trông hắn rất chững chạc nhưng vẫn mang đậm phong cách của hắn.
- Mẹ à, con đưa vợ về nha.
- Ừ con đi cẩn thận.
Nói rồi hắn bế nó lên trong lúc nó chẳng hiểu mô tê gì hết.
- Á, làm gì vậy? Buông tui ra.
Nhưng hình như hắn đã lơ lời nó nói. Thẩy nó vào chiếc Limo đen sáng lóa rồi cúi đầu chào mẹ nó.
Trong xe, nó không ngừng
cào cáu, đánh đập tên đó dã mang. Ông tài xế chỉ biết cười nhìn hai đứa.
- Nói đi, chuyện này là sao hả?
Nó vừa gằn giọng vừa đánh hắn. Hắn lấy tay đỡ những cú đánh của nó, cười như mếu
- Ấy, anh đâu có làm gì đâu. Thôi mà vợ yêu vấu, đừng đánh anh nữa mà.
Nghe xong nó còn tức hơn, lấy đôi dép lên quýnh túi bụi vào hắn.
- Ai là vợ yêu chứ hả? Cho tui xuống mau lên.
Bị nó lấn át nãy giờ, hắn tức khí, nắm chặt hai tay nó không cho chống cự, đá dôi dép ra xa. Ánh mắt của hắn nghiêm chỉnh đến lạ thường. Để nó bình tĩnh trở lại, hắn buông nó ra, thở dài.
- Cô yên tâm đi. Con khỉ như cô còn lâu mới có cửa với tui. Chúng ta chỉ kết hôn trên lý thuyết mà thôi. Sau hai năm, tôi sẽ tìm cách để ly dị.
Nó nhìn hắn, hắn đang có một nỗi gì đó khó nói
- Không muốn kết hôn thì anh đồng ý lấy tui làm gì?
- Tui chỉ làm theo lời mẹ tui thôi. Mẹ tui là bạn thân của mẹ cô đó. Nhưng giờ mẹ tui bệnh nặng nên bà muốn tôi lấy vợ, mà đó lại chính là cô. Dù không muốn, tui vẫn phải đồng ý…...

Phone: 01657595739 