CHÁTAndroidBLOG
UC BROWSER 9.6
[Tải Xuống][Hướng Dẫn]
Đừng chỉ vì ai đó trông mạnh mẽ, không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều ổn. Ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng cần một người bạn để dựa vào vai mà khóc.
TOP Game 2014???


Mời bạn Like Fanpage để cập nhật truyện,thủ thuật mới nhanh nhất
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
• Bài viết :

Hình như không phải là tình bạn

• Post By : Mr10_9x
Lượt xem: 1646
• Chuyên Mục: Truyện Hay
• Chia sẻ : SMS Google Zing Facebook Twitter
Nội Dung:
Hình như không phải là tình bạn

Đứng trên phòng làm việc của một tòa soạn có tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa đang rơi, tiếng kêu cứ rả rích như đang đánh vào lòng cô chút hoài niệm nào đó. Mưa ở Paris thật đẹp, nó lãng mạn và thi vị lắm! Nhưng, không hiểu hôm nay thời tiết có gì thay đổi hay tại vì sếp vừa mắng cô, nên cô thấy lòng mình bất an và chợt buồn lặng lại. Cô là Mộc Linh, biên tập viên của tạp chí thời trang Style vẫn chưa có kinh nghiệm nhiều trong thị trường báo chí. Công việc hàng ngày của cô khá mệt nhưng thú vị và được thưởng thức nhiều thứ mới lạ lắm, được gặp gỡ nhiều người, được học hỏi nhiều điều trong mọi lĩnh vực khác nhau. Ngày hôm nay, cô đã biên soạn lại chuyên mục Thời trang Vintage cổ điển của Pháp ở những năm trước, mọi khi cô làm khá tốt và đều được khen ngợi nhưng không biết vì chút điều gì mà công việc tưởng chừng như dễ dàng của cô trong lúc này lại bị Tổng biên tập mắng và phê bình rất khắc nghiệt trước bao nhiêu nhân viên khác. Cô buồn, chợt cầm tách cà phê cappuccino được pha sẵn lên miệng và bắt đầu nhâm nhi cùng với khung cảnh mưa lúc này. Mưa dường như không nhỏ nhẹ như trước nữa, nó bắt đầu nặng hạt hơn, tiếng kêu cũng không còn rả rích mà to dần lên, ào ào chạy xuống. Những hạt mưa và tiếng kêu bắt đầu thay đổi cũng như nội tâm của cô vậy, cũng đổi thay theo. Nhìn qua cửa sổ, dưới đường mọi người vẫn đi lại đông như mắc cửi, con người ta là vậy đấy, cứ bị cuốn theo nhịp nhanh của cuộc sống phồn hoa đô thị. Cô bỗng thấy mình cô đơn, trống trải cứ qua ngày mưu sinh chật vật bằng nghề viết lách và biên tập viên cho một tòa soạn, sinh sống tại Pháp, mà chưa được về Việt Nam thăm gia đình. Nghĩ đến đây, Mộc Linh bỗng nhớ đến việc lâu ngày chưa gặp những ngày bạn thân thời sinh viên của cô. Cô đưa tách cà phê lên miệng vừa thưởng thức được một lúc, hạ xuống nhưng tay cô bỗng nghiêng lảo đảo đổ ra chiếc váy công sở mới mua hôm trước. Cô ngơ ngác trong vài giây, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình liên tiếp vào cùng một thời khắc. Nhìn tách cà phê đổ vào chiếc váy, cô bỗng chợt nhớ đến anh trong giây phút. Anh là Lưu Lưu, nghe nói bạn bè cô bảo anh vừa lấy được bằng Tiến sĩ và đang giảng dạy cho một trường Đại học danh giá ở Việt Nam. Trở về những ngày tháng dai dẳng vất vả học hành mà cũng là kỉ niệm thật buồn và khó quên của cô ... Cô và Lưu Lưu quen nhau trong một buổi party do sinh viên tổ chức trong hội trường. Giữa nhạc nền bật loạn xạ, giữa những tiếng cười nói của hàng ngàn sinh viên tiêu biểu tham dự, cô và anh bình thường là hai đường thẳng song song tối nay bỗng giao nhau thật quyết liệt nhưng đầy ắp những kỉ niệm khó phai. Thường trong bữa tiệc, ai cũng đều cầm trên tay cốc rượu vang nhẹ nhàng hoặc cốc sinh tố hoa quả ngọt dịu để thưởng thức, nhưng riêng cô, một mình giữa bao người chọn cho mình tách cà phê cappuccino pha theo kiểu Ý, trang trí trên bề mặt là một hình trái tim lãng mạn. Còn tay anh cầm cốc rượu không biết là của hãng nào nhưng nhìn màu và nhìn nét mặt anh khi thưởng thức thì có vẻ đắng và cay. Lưu Lưu - anh bỗng va vào cô một cái thật nhẹ nhưng cũng đầy ân tình, tách cà phê cappuccino đổ ra chiếc váy dạ hội của cô. Cô tức lắm, trợn tròn mắt lên và nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú, thư sinh của anh. Tức giận và giương mắt là lẽ đương nhiên mà, bởi lẽ, chiếc váy dạ hội này là bố cô tặng nhân ngày sinh nhật, còn tách cuppuccino thì cô đang thưởng thức, một hương vị ngọt ngào. Mọi thứ thật là nhanh và diễn ra trong chớp mắt. Anh va vào cô, lượng cà phê không còn nguyên sau khi cô mới uống lần đầu nữa, chiếc váy lộng lẫy cũng đã bị hoen ố một chỗ to ở ngay giữa bụng. Đây như là định mệnh vậy! Lưu Lưu chẳng biết giải quyết với cô như nào đây, anh thì bối rối còn cô càng tức giận hơn. - Cậu có biết là chiếc váy này đối với tớ quý giá lắm không? - Mộc Linh cô gào cổ lên nói một cách mạnh mẽ.- Tớ không cố ý, cho tớ xin lỗi nhé. Cô tức lắm, trên khuôn mặt cô biểu lộ rất rõ nét sự giận dữ đấy. Cô bảo Lưu Lưu chìa tay ra, và cô lấy chiếc bút bi nước đen trong túi sách điệu đà của mình. Cô viết những con số bí ẩn lạ lùng vào tay của anh. Nét mặt cô vẫn không mấy gì thay đổi, và tình hình này dường như không khả quan. Cô vừa viết vừa nói: - 016699887765- Hả? Số ai đấy? Viết ra đây làm gì? Tớ làm bẩn váy cậu không có nghĩa là cậu được phép làm bẩn tay tớ đâu. Cô bật cười với sự ngờ nghệch hiện trên nét mặt thư sinh của Lưu Lưu. Cô phải nhịn cười, và nói: - Đây là số điện thoại của tớ, party kết thúc, cậu gọi vào số này để tớ thông báo số tiền phải đền cho chiếc váy dạ hội này nhé! Lưu Lưu vẫn ngớ người. Và không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Còn cô thì đã đi được mười phút rồi. Có thể là anh ấn tượng về cách phạt đáng yêu của cô. Có thể là anh ấn tượng vì trong một buổi tiệc lại có một cô gái chọn thưởng thức thứ cà phê chứ không phải là một đồ uống nào khác. Hoặc cũng có thể là anh ấn tượng vì đôi tay cô mượt mà chạm lên tay anh thô cứng để viết số điện thoại đây kì bí này. Mộc Linh thì đã đi xa rồi. Còn Lưu Lưu vẫn đứng ở một góc khuất của bữa tiệc này, nhìn theo hình bóng dần khuất của cô, nghĩ về cô và ngắm dòng số điện thoại ngay ngắn trên tay mình. Anh cầm chiếc điện thoại lên, ... nhưng rồi trong giây lát, Lưu Lưu lại cất đi. Ba hôm sau, Mộc Linh đang ngồi trong phòng nằm điều hòa, bỗng có một số lạ gọi vào máy mình. Cô bỗng cầm lên và trong một giây suy nghĩ không biết có phải anh không, nhưng cô đoán chắc là một ai khác. Ở nơi nào đó, đầu dây bên kia: - Chào cậu! Cho tớ hỏi có phải cậu là bạn gái hôm trước tớ làm đổ cà phê ra váy ở trong bữa tiệc trường mình đúng không? - Ơ ... - Cô bấp búng và ngạc nhiên - À chào cậu, đúng rồi. Bây giờ mới liên lạc với tớ à. Hẹn nhau ở chỗ nào đây? Mấy giờ? - Sau khi tớ học thêm ngoại ngữ xong, 8h tối nhé. Tại quán cappuccino trước cổng trung tâm thương mại LMH? Ok? Anh chọn đúng quán chỉ chuyên pha chế loại cà phê mà cô yêu thích. Bởi vì, Lưu Lưu cảm thấy hối tiếc và ân hận khi được nghe qua một người bạn của cô là chiếc váy đó do bố cô tặng sinh nhật. Vì thế, nên anh muốn thể hiện sự thành khẩn nhận lôi của mình. Ở đầu dây bên kia, một tiếng nói vui tươi vọng lại: - Ok cậu. Một buổi tối trong quán cà phê cappuccino pha theo đúng hệt kiểu ý lãng mạn, ngọt ngào dành cho hai người bạn mới quen vô tình va chạm nhau. Mộc Linh đến sớm với tâm trạng vui vẻ, rộn rực cả lòng mong chờ một điều gì đó từ Lưu Lưu. Ngay lúc này, chủ quán bật một chuỗi nhạc của Yiruma, cô thấy lòng mình bỗng bâng khuâng, xao xuyến với những từng nốt nhạc khẽ chạm trái tim cô. Cô bắt đầu run và chẳng biết làm gì nữa, chỉ ngồi lặng lẽ chờ Lưu Lưu. - Chào cậu! Đến sớm thế - Tiếng nói phát ra từ phía cửa ra vào của quán. 


Ôi cô cảm nhận cái giọng đấy thật là trầm ấm, khác biệt cái ngày mà anh và cô gặp nhau lần đầu. Cô bỗng dịu dàng, chẳng còn khuôn mặt tức giận trong bữa tiệc nữa, không còn nét giận dữ khi lúc lỗi lầm đầu anh gây ra cho cô. Cô cất lên tiếng nói nhẹ nhàng mà trong sáng: - Ừ, chào cậu. Tớ cũng mới đến thôi.Hai người họ ngồi trong quán cappuccino pha đúng kiểu Ý, tách cà phê ngọt ngào hòa quyện với sữa khiến cho cô bỗng ngại khi nhìn thẳng vào đôi mắt và khuôn mặt khôi ngô của anh. Nhưng anh chẳng ngần ngại, chẳng còn sự bồn chồn lần đầu nữa. Cứ thể, trên nền bản nhạc Yiruma, họ nói chuyện, hàn huyên, tâm sự với nhau đủ mọi thứ trên trời dưới biển. Cô khiến anh quên đi lỗi lầm mà anh gây ra. Anh khiến cô không còn ngại ngùng, e dè của một cô gái mới biết thế nào là tình yêu sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ nói chuyện với nhau mà chẳng để ý thời gian, chẳng để ý đến ai xung quanh, cứ nhấc tách cà phê lên uống rồi lại ngọt ngào nói tiếp câu chuyện, gần như cả thế giới này thu hẹp lại chỉ còn mỗi anh và cô bên nhau. Năm tháng sau, mọi sinh viên trong trường bàn tán về cô và anh, về mối tình yêu đẹp đẽ của Lưu Lưu và Mộc Linh. Nhưng họ đã nhầm, ai nhìn vào hai người này cũng đều nhìn nhầm. Mộc Linh và Lưu Lưu - cô gái và chàng trai này chỉ xoay quanh mối quan hệ bạn bè thân thiết mà thôi. Chẳng có một sự ngọt ngào nào trong tình yêu chen lẫn vào đây cả, không có lấy những cái nắm tay của đôi trai gái, không có những nụ hôn đắm say, mượt mà, mà họ trong sáng, họ luôn bên nhau mỗi khi gặp khó khăn, có nỗi buồn hay cả đạt được những ước mơ, sự hạnh phúc. Thật ra, ngay khi anh va vào cô, làm đổ cà phê trên váy cô, ngay cái ánh mắt đầu tiên đó, cô đã thích Lưu Lưu rồi. Cũng phải thôi, Lưu Lưu có khuôn mặt thư sinh nhưng luôn ẩn chứa một sự quyến rũ nào đấy mà bạn gái nào cũng muốn tìm hiểu. Ngay tối hôm đấy, ngay trong buổi tiệc đấy, dưới những ánh đèn lung linh phả ra, họ đứng ra một góc khuất, anh thì bối rối, hững hờ còn cô thì ra vẻ tức giận nhưng trong sâu thẳm trái tim là đang cố tình tạo ra cơ hội để cánh cửa tâm hồn mình mở ra, đón chào anh. Nhưng sao anh ngờ nghệch thế, nhưng sao anh bồn chồn thế, nhưng sao khi cô cầm nhẹ tay anh lên để viết số điện thoại vào tay, anh lại run lẩy bẩy như chưa bao giờ được con gái chạm vậy. Cô cũng chẳng cần bận tâm đến cảm giác của anh như thế nào, càng không để ý đến anh có ấn tượng với cô hay không. Nhưng chính giây phút này, chính thời khắc bất ngờ này, chiếc điện thoại đổ bản nhạc "Kiss the rain" của Yiruma nhẹ nhàng, tha thiết. Chỉ cần thế thôi là cô cũng cảm thấy mình may mắn lắm rồi, là cô đã nhận ra ít nhiều anh cũng còn nhớ cô và ít ra số điện thoại cô ghi trên tay anh, anh đã không vội rửa tay mà viết ra một tờ giấy khác. Nhìn ngoài tưởng là tình yêu, còn nhìn kĩ thì họ là những người bạn thân, tưởng rằng sẽ tri âm tri kỉ. Nhưng nào có ai hay, đây là sự bất hạnh cho cô, mối quan hệ này khiến cô khó xử, khiến cô bàng hoàng và không thể thoát ra khỏi. Cô đã trót yêu anh mất rồi. Cô đã trót yêu cái đôi mắt tinh tú , thông minh của Lưu Lưu. Cô đã khắc ghi trong lòng mình khuôn mặt khôi ngôi rạng ngời của Lưu Lưu. Cô không thể quên được đôi bàn tay thô kệch nhưng đã nắm tay cô những lúc cô buồn. Cô cứ luôn nhớ đến giọng nói trầm ấm, tình cảm của anh. Cô phải làm sao vào giây phút này đây. Cô biết được từ lâu, anh chỉ coi cô là một người bạn thân hay tâm sự những nỗi buồn, niềm vui chứ không bao giờ vượt qua ngoài giới hạn đó. Còn cô, nếu biết trước sẽ chìm đắm vào những phút giây tột đường cùng lộ thế này thì cô đã chằng viết số điện thoại của mình lên bàn tay anh làm gì. Nhưng, giờ hối hận thì cũng đã quá muộn, cô nhớ say đắm, si mê anh mất rồi. Trớ trêu thay là anh lại chẳng để ý đến cô, anh vẫn đinh ninh là cô sẽ chẳng có tình cảm gì với anh cả, anh với cô chỉ là bạn thân. Cô thì cứ luẩn quẩn với cái thứ bề ngoài là tình bạn nhưng trong lòng cứ xen lẫn những thứ cảm xúc không nỡ dứt bỏ, đúng hơn là không thể dứt và chẳng nào dời được. Cô nhiều lần suy nghĩ trong đầu: Hình như đây không phải là tình bạn, hình như cô từ lâu đã không còn coi anh là một thằng bạn thân, hình như cô dành tình cảm cho không phải là thứ tình cảm của bạn bè tri kỉ trao nhau mà có chen lẫn hòa quyện của tình yêu. Và bỗng chợt, vào một buổi tối êm đềm, diu nhẹ, bình yên, mát mẻ. Cô và anh gặp nhau tại một quáncà phê nhưng lần này không phải là quán cappuccino ngọt ngào, lãng mạn như lầnđầu nữa.  Anh hẹn cô ở một quán chuyênpha chế rượu đặc biệt dành cho các đôi tình nhân.  Họ ngồi nói chuyện với nhau, cười rúc rích.Quán đang phát những thứ nhạc giao hưởng êm dịu, nhẹ nhàng bỗng khựng lại, chuyểnsang những bản nhạc cuốn nhanh, có sự hối thúc, những nốt nhạc vang lên quyếtliệt như đang chạm mạnh vào lòng cô. - Này, tao vào phòng vệ sinh một chút! - Ừ, đi đi. Anh ngồi ngoài chờ và khuôn mặt trở nên khó hiểu khi anh và cô đang nói chuyệnvui vẻ bỗng ngượng ngùng khựng lại, và cô thay đổi sắc mặt vào phòng vệ sinh.Đi ra, nét mặt cô đượm buồn, nhưng cũng toát lên sự mong chờ một tia hy vọngnào đó. - Mày ơi!

...
Tags:
Bình luận
Tên bạn:
Nội dung:





Bình luận facebook
Cùng chuyên mục
»Truyện ngắn: Hạt Cát và Bờ Vai. (2015-01-16)
»Anh là một phép tính sai số không định trước. (2015-01-16)
»đến lúc anh phải buông em thôi. (2015-01-16)
» Cô gái có đôi má tàn nhan. (2015-01-16)
»Ngốc ạ! Yêu em anh phải nói ra chứ. (2015-01-16)
1234...313233»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cái chết của một con đĩ
» Nếu có lấy vợ, con cũng xin được lấy cô ấy
» Như một thoáng chớp mắt
» Phải chăng là duyên số ?
» Vì anh... nghiện em rồi!
1234...272829»
• Ứng Dụng-Nhà Mạng
Tags Cloud
08-bo-anh-girl-xinh-9x-khoe-dang-tao-bao-khong-the-roi-mat,08-tong-hop-teen-girl-viet-nam-cuc-dep-cung-bikini,08-ngam-nhung-hinh-anh-xinh-lung-linh-moi-nhat-cua-ngoc-trinh,08-ni-xiao-yao-hot-girl-hap-dan-tu-trung-quoc,08-chan-dai-9x-ha-noi-dep-den-nao-long-ngo-lan-anh,
1234...646566»
• LIÊN HỆ - HỖ TRỢ

XtGem Forum catalog