- Gì, nói đi! - Tao ... muốn nói cho mày cái này ...- Gì, ấp úng mãi, nói đi xem nào. Mày có chuyện gì buồn à. - Không. - Thế sao? Con hâm này nữa, cả ngày hôm nay mày cứ làm sao thế, tối đẹp thế nàycòn gì.- Tao ... tao ... tao - Mày làm sao? - Tao thích mày...................... Lời nói cuốn thật nhanh, và từng tiếng phát ra như trong nỗi khổ cực, khó khănnào đó mà anh không thể hiểu nổi. Cô đã dùng hết sự can đảm của mình để thú nhậnvới anh về tình cảm thật của cô trong suốt thời gian vừa qua. Anh, trên nét mặtcó sự mập mờ, bỗng nhiên mất hứng, mà cười ngượng ngịu.- Ôi zời! Mày cứ đùa tao. Thôi đi về đi nào, tao còn mấy chuyện cần giải quyết.- Mấy chuyện cần giải quyết của mày quan trọng hơn lời nói vừa rồi của tao đúngkhông? Trong suốt thời gian vừa qua, tao là gì của mày? .... - .... ... .... - Chỉ là một đứa bạn thân của mày thôi đúng không? Chỉ là một đứa bạn để màytâm sự mỗi khi gặp chuyện vui hay chuyện buồn đúng không? Chỉ là một đứa để màyđồng hành trong tình bạn đúng không? Tình bạn thiêng liêng, cao cả à? Tao khôngthích! Tao không thích nghe những cái câu đấy của mày. Tao không thích tình bạncủa tao và mày! Tao muốn tiến xa hơn với mày, được không? Từng câu, từng chữ như trút hết lên tai anh. Từng câu, từng chứ cứ luôn ẩn chứamột sự mạnh mẽ giả vờ nào đó trong con người của cô. Nó thể hiện sự can đảm củacô, thể hiện ý chí của cô, thể hiện nỗi khát khao mong chờ một tình yêu xứngđáng với bản thân mình. Còn anh thì cứ đứng im bất động chỗ đấy, anh bị rơi vàothế khó xử, chẳng biết ăn nói thế nào với cô đây. Bởi lẽ, anh không muốnlàm mất đi tình bạn trong sáng, đẹp đẽ của thời sinh viên, anh không muốn làm mấtđi người bạn thân thiết này. Chỉ còn cách là anh sẽ im lặng, anh không muốn làm cô bạn của mình buồn. - ... Mày nói gì đi chứ ... Lần này thì cô khóc thật rồi. Đôi mắt ướt đẫm, lưng chừng nước dường như đã muốnchảy xuống cho nhẹ lòng. Những giọt nước mặt bắt đầu rơi lã chã xuống khuôn mặtcô. Những giọt nước mắt đã thể hiện cho sự đau khổ, tuyệt vọng, bế tắc của cô.Anh đứng im, mặt đờ đẫn, cúi xuống không nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng. Cô biếtphải làm sao bây giờ. Và cuối cùng, cô lấy hết can đảm thú nhận với anh thì anhcũng lấy hết quyết tâm của một người con trai cứng cỏi mạnh mẽ trả lời cô: - Tao xin lỗi ... - Cái gì? Mày xin lỗi tao cái gì? Xin lỗi vì đã để tao phải đợi lâu đúng không?Xin lỗi vì tao với mày đáng nhẽ ra phải bắt đầu bước vào chặng đường tình yêu từlâu rồi mới phải, đúng không? Cô vẫn khóc. Lần này, giọt nước mắt sau khi nghe được câu xin lỗi đau gấp trămlần hơn. - Không! Xin lỗi vì đã phụ lòng mày, xin lỗi vì đã không thể yêu mày. Và xin lỗivì đã làm mày tổn thương. Anh ôm vội cô vào lòng. Nhưng cô đã hất anh ra. Cô cắn môi, nhìn thẳng vào mắtanh: - Tại sao? Tại sao mày không thể yêu tao? - Vì mày là .... - Là gì ... - Là bạn thân của tao! - Bạn thân ư? Đồ giả dối, đồ tệ bạc................... Anh ôm cô - một cái ôm chân thành, an ủi, cảm ơn nhưng không thể được, cái ôm lần cuối cùng. Anh lấy đôi tay thô cứng của mình lên mácô để lau những giọt nước mắt lã chã, cứ thế tuôn rơi một cách vô thức. Và anhquay lưng, bước đi, lạnh lùng nhưng cũng đầy mạnh mẽ của một thằng con trai rắnrỏi. Cô biết phải làm gì để níu giữ anh ở lại. Có lẽ, cô đã thật ngu ngốc khi đã nói ra tình cảm củamình, đáng nhẽ, cô phải giấu biệt đi để cô và anh sẽ còn được gặp nhau nữa, sẽ vẫn mãi hồn nhiên, thoải mái cười đùa như trước. Nhưng nào cô có làm được điều đấy, cô không thể giấu được dòng cảm xúc của mình, cô không thể cứ bên cạnh anh như một người bạn thân. Hay tại vì một buổi tối êm đềm, lả lướt như thế này không thích hợp để cô nói ra tình cảm củamình với anh. Hay tại vì một quán rượu cay và đắng như thế này không thích hợpcho một câu chuyện tình còn đắng hơn rượu. Cô muốn tiến xa hơn, cô đã mởcánh cửa trái tim yếu đuổi của mình, tại sao anh lỡ quay lưng đi mà không vội bước vào. Phải chăng cô không đủ cuốn hút đặc biệt với anh. Phải chăng bạn thân thì không bao giờ yêu được nhau. Nhưng dù sao, cô cũng dám nói lên tình cảm của mình, dám thổ lộ hết những nỗi niềm dù là cay và rất đắng, dám phơi bày sự thật sâu thẳm bên trong trái tim mình. Và cô dám yêu, dám chấp nhận, nhưng từ bỏ thì thật khó, cô cần thời gian. Anh và cô cứ thế xa nhau dần.
Một năm sau, cô và anh đều là những sinh viên ra trường cầm tấm bằng giỏi xin việc quả dễ dàng. Anh hiện giờ thế nào cô chẳng biết. Còn cô được suất học bổng sang Pháp và có lẽ cô định ở lại Paris làm việc, sinh sống luôn. Có lẽ rằng, môi trường làm việc ở nước ngoài giúp cô phát triển tài năng hơn. Có lẽ rằng, cô sẽ phần nào quên được anh. Thế nhưng, trong trái tim cô luôn là một đường sâu hoắm mà anh đã vẽ ra. Cô vẫn không thể quên được cái thời sinh viên cùng anh trải qua tình bạn thiêng liêng, cao quý. Mà đằng sau xúc cảm cao cả của tình bạn, là thứ xúc cảm của nỗi đau khổ, sự tuyệt vọng của một cô gái lần đầu tiên trải qua thứ tình yêu sét đánh. Lần đầu tiên, cô nếm trải được yêu đơn phương là gì. Lần đầu tiên, cô nếm được mùi vị đắng của rượu là gì mà từ trước đến nay, cô chỉ quen với ngọt ngào, dịu nhẹ của cappuccino.Trở về với hiện tại, cô đang đứng trên phòng làm việc ở tòa soạn. Từ ngày xa anh, cô bỏ cappuccino và quen với hương vị cay đắng của rượu. Nhưng không hiểu sao, cô lại bỗng vô tình thưởng thức cappuccino vào một ngày mưa hôm nay. Lần đầu tiên quay trở lại với quãng thời gian đó, nhâm nhỉ lại hương vị ngọt ngào đó là vì nhớ đến anh. Tách cà phê đổ ra váy cũng là lúc cô tự nhủ với lòng mình nên quên anh đi, nên tập trung vào công việc và sinh sống ổng định tại Paris. Còn anh, là một người bạn đi qua cuộc đời cô. Tách cappuccino đổ ra váy công sở của cô, cô đặt nó lại trên bàn làm việc và nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng cô thưởng thức vi ngọt ngào của nó. Phải tạm biệt hương vị này, vì cô nghĩ rằng tình yêu đâu phải ai cũng trải qua được sự ngọt ngào, lãng mạn đầy hoa hồng. Trước khi gặp Lưu Lưu, cô là một đứa con gái sinh viên bình thường, chẳng có bạn thân, chẳng biết yêu, chẳng ai để tâm sự thật lòng cả. Nhưng sau khi gặp anh, cô đã khác, cô biết chăm sóc sắc đẹp cho bản thân hơn, quãng đời sinh viên của cô chẳng còn vô vị nữa, thú vị và nhiều cảm xúc hơn. Hai đường thẳng song song, chẳng để ý đến sự tồn tại của nhau, bỗng cắt nhau dứt khoát, mãnh liệt và đứt mãi mãi. Bây giờ, tình bạn mất hoàn toàn, tình yêu thì chỉ từ một phía. Trái tim sao có thể không đau được. Nhưng cô phải cố nén nó lại, phải tạm biệt kí ức buồn đó để tiếp tục bước trên con đường chinh phục mơ ước đầy thử thách khó khăn. Trời ở Paris đã ngừng mưa. Quá trưa rồi, cô phải đi ăn cái đã. Từ khi còn mới ở Pháp, cô chẳng quen với thức ăn tại đây. Nhưng giờ, cô yêu thích những món ăn quen thuộc ở đây lắm. Cô yêu nước Pháp, yêu Paris, yêu công việc của cô. Và những lúc buồn, cô thích cả rượu nữa nhưng chẳng thể nào yêu nổi cappuccino một lần nữa. - Mộc Linh ơi! Đi ăn trưa cùng chị nào! - Rose, chị trưởng ban biên tập thời trang ở tạp chí Style của cô cất giọng nhẹ nhàng ngỏ lời mời cô. - Ok - Cô mỉm cười, nụ cười tươi tắn khi vừa nhớ lại kí ức xưa khó quên, nhưng sẽ quên trong tương lai. Ngày qua ngày, cô vẫn tiếp tục mải mê, nhiệt huyết với công việc biên tập viên của mình. Cô đang trên đường chinh mục ước mơ trở thành người đại diện cho tạp chí Style đa phong cách này. Nhanh bước chân đến nhà hàng gần tòa soạn, sau cơn mưa, cô thấy xuất hiện cầu vồng. Con người ta sau khi trải qua những điều đau khổ, tuyệt vọng là xuất hiện những tia nắng, ánh sáng của cầu vồng. Nó sáng quá, đẹp quá, nó chiếu thẳng vào tâm hồn cô. Nó là cầu nối giúp cô hiện thức hóa ước mơ và luôn có niềm tin vào cuộc sống này, vào những thứ cảm xúc vô giá trong tình yêu trong tương lai. Việt Nam - Hà Nội - Trường Đại học - Tiến sĩ - Giảng viên ưu tú, nhiệt huyết với sinh viên. Pháp - Paris - Tòa soạn - Công việc Biên tập viên vất vả nhưng ý nghĩa. Anh - Lưu Lưu và Cô - Mộc Linh đã khác biệt , chẳng thể nào cắt nhau một lần trong đời được nữa.

Phone: 01657595739 